Bird đang xuất cảnh tại ba quốc gia châu Âu – Đức, Thụy Điển và Na Uy – cũng như “vài chục” thành phố cỡ vừa đến nhỏ ở Mỹ, châu Âu, Trun Qatar là đương kim vô địch ASIAN Cup và từng đăng cai giải đấu này hai lần vào các năm 1988 và 2011. Cùng với việc chọn Qatar là chủ nhà ASIAN Cup 2023, AFC cũng đưa Ấn Độ và Saudi Arabia vào danh sách rút gọn cho việc chọn nước chủ nhà của kỳ ASIAN Cup kế tiếp năm 2027. Lâm Chi #Review CHỦ NHÀ TÔI LÀ ẢNH ĐẾ Tác giả: Nhuyễn Đường Tiểu Tỷ Thể loại: Hiện đại, showbiz, nam thần quốc dân - người mẫu kiêm diễn viên xinh đẹp, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, nhẹ nhàng, HE Độ dài: 60 chương + 2 ReadChương 45. Tôi, là dùng khinh công bay vào, stories [Hoàn] [BHTTღEDIT] Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ - Mộ Vũ Hề Hề of RubyRuan96 daily updated chapters DANH SÁCH CHƯƠNG. ☑ Chương 1: Người theo dõi cô. Chương 2: Chị Kiều tìm nhà mới. Chương 3: Quy tắc ở chung. Chương 4: Anh là chủ nhà. Chương 5: Cùng Thẩm Ngự Dương khác nhau. Chương 6: Lại có thể là một người. Chương 7: Quảng cáo son môi M. Chương 8: Tim anh đập, rất nhanh. CHỦ NHÀ TÔI LÀ ẢNH ĐẾ Edit: Chise Độ dài: 60 chương+2 phiên ngoại Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, ngọt sủng, nhẹ nhàng, HE, showbiz, Ý cười trong mắt tô Dung dần dần mất đi, "Vừa rồi cảm ơn Thẩm ảnh đế, tôi còn có việc đi trước." Giọng nói nhẹ dần, Tô Dung xoay người đi. "Tô Dung." Thẩm Ngự Dương thấp giọng gọi cô, "Khoan đã." Tô Dung hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới anh. Thẩm Ngự Dương MpEEgEe. Edit ChiseĐộ dài 60 chương+2 phiên ngoạiThể loại Nguyên sang, ngôn tình, ngọt sủng, nhẹ nhàng, HE, showbiz,... "Nữ thần đẹp nhất" Tô Dung có một bí mật. Vì bí mật này, một người mẫu, diễn viên như cô lại không nhận công việc sau 16 giờ... Quả là chuyện chưa từng có!Có một ngày, một vị nào đó đánh hơi được mùi khói bếp trên người Tô Dung khi cô đi chụp bìa tạp chí... Truyền thông nhanh chóng điều tra, thu thập dữ liệu, và phát hiện vị nữ thần này sau 16 giờ không nhận làm việc chính là vì VỀ NHÀ NẤU CƠM!!!!Thẩm Ngự Dương được xưng là "nam thần quốc dân", là một diễn viên gạo cội, ý thức nghề nghiệp cao, chưa từng diễn mà dùng thế thân. Đột nhiên, nam thần "phát bệnh". Chính là sau bốn giờ chiều không thể đóng phim nữa, phải về nhà "bệnh".Sau đó, nam thần ở Weibo đã phát một tấm ảnh tự chụp bối cảnh mơ hồ, dường như có một thân ảnh của con qua fans tầng tầng so đối, cái thân ảnh này chỉ có " Nữ thần đẹp nhất " Tô Dung là có thể so lúc nhất thời, internet nổ tung, phóng viên nổ tung, cả nước nổ tung!Có phóng viên hỏi nam thần, "Anh và Tô tiểu thư là quan hệ gì?",Nam thần khóe môi mang nụ cười, trong mắt tràn đầy tình yêu, "Tô tiểu thư là ai, tôi chỉ biết Thẩm thái thái!" chồng gọi vợ = thái thái3 "Hả? Còn muốn đặt quy tắc?" Biểu tình trên mặt Tô Dung nháy mắt suy sụp. Thẩm Ngự Dương mày hơi chọn, cô gái này, sao cảm xúc gì đều biểu hiện ở trên mặt vậy? Mặc kệ là nhắc mãi anh hay là có ý kiến với điều anh nói, đều thực dễ dàng làm người thấy rõ ràng. Tô Dung không có thấy trong mắt Thẩm Ngự Dương nghiền ngẫm, bĩu môi, trong lòng chửi thầm, cũng không phải là thuê cái phòng ở, mà còn là vì bảo đảm an toàn của chính cô, tại sao phải đặt quy tắc? Hơn nửa ngày, Tô Dung không có đáp lời. Thẩm Ngự Dương khụ một tiếng, "Tô tiểu thư?" "Hả?" Tô Dung ngước mắt, vẻ mặt mờ mịt. Thẩm Ngự Dương cười ra tiếng. Tiếng cười truyền đến tai Tô Dung, mặt cô nháy mắt đỏ ửng. "Thẩm ảnh đế, anh nói đi." Tô Dung cúi đầu, ánh mắt nhìn chính mình bởi vì thẹn thùng mà không ngừng giao xoa đôi tay. Thẩm Ngự Dương không hề trêu đùa Tô Dung, "Điều thứ nhất, việc cô và tôi ở chung một chỗ, tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thể kể với người ngoài!" "Thẩm ảnh đế, tôi và anh không gọi là ở chung một chỗ." Tô Dung ngước mắt nhìn Thẩm Ngự Dương, phản bác nói, "Tôi và anh nhiều lắm gọi là ở tại một gian trong căn hộ được không?" cái này hơi rắc rối, mình cũng ko biết sửa sao, cứ hiểu là ở chung căn hộ nhưng khác phòng đi ^^ Thẩm Ngự Dương bật cười, "Được, việc tôi cùng cô ở tại một gian trong căn hộ, tuyệt đối không thể để người ngoài biết, hiểu không?" "Hiểu rồi." Tô Dung gật đầu, "Tôi cũng không nghĩ cùng anh truyền tai tiếng." Thẩm Ngự Dương nhướng mày, "Nghe ý tứ của Tô tiểu thư, là chướng mắt tôi sao?" "Không đúng không đúng." Tô Dung liên tục xua tay, vội vàng giải thích, "Thẩm ảnh đế, ngài là ảnh đế nha, tôi loại này tiểu trong suốt, sao có thể cùng ngài đánh đồng được? Nếu truyền ra tai tiếng, đối với ngài ảnh hưởng sẽ thật không tốt." Nói xong lời cuối cùng, Tô Dung vẻ mặt nghiêm túc. Thẩm Ngự Dương phảng phất từ trong ánh mắt cô thấy được "Tôi là vì anh suy xét tuyệt đối không phải hạ thấp anh" ý tứ. Thẩm Ngự Dương cười như không cười, "Tôi còn cảm thấy Tô tiểu thư là đang chướng mắt tôi." "Tuyệt đối không có." Tô Dung mở to đôi mắt nhìn Thẩm Ngự Dương, "Thẩm ảnh đế, anh thấy được sao?" "Cái gì?" "Chân thành trong ánh mắt tôi a!" Thẩm Ngự Dương "......" "Được rồi, miễn cưỡng tin tưởng cô." Thẩm Ngự Dương dừng một chút, "Chúng ta nhất định phải đứng nói chuyện sao?" "Phốc!" Tô Dung cười ra tới, tinh thần căng chặt bỗng nhiên giảm đi một ít. Thẩm Ngự Dương khóe môi hơi giương, "Ngồi xuống nói đi." Tô Dung gật gật đầu, đi theo Thẩm Ngự Dương ngồi lên trên sô pha. Như cũ là cô ngồi ở trên sô pha lớn, Thẩm Ngự Dương ngồi lên sô pha đơn đối diện với cô. Nhưng cảm giác lần này, lại hoàn toàn không giống nhau. Có lẽ là bởi vì địa vị ảnh đế của Thẩm Ngự Dương, có lẽ là bởi vì nhân phẩm được khen ngợi của Thẩm Ngự Dương. Tô Dung đối với lời nói của Thẩm Ngự Dương nói ra, mạc danh tin tưởng. Cô và anh, không tính lần gặp mặt ngắn ngủi trước, lần này hẳn là xem như chân chính lần đầu tiên quen biết. Thẩm Ngự Dương cho cô cảm giác, thật sự đáng tin cậy. Tô Dung là người sẽ tin tưởng giác quan thứ sáu của con gái. Thật giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy chị Kiều, liền cảm thấy chị Kiều thoạt nhìn thực thoải mái. Tô Dung nghĩ, khả năng cô trời sinh liền có cảm xúc mãnh liệt đối với thiện ý mọi người đi. Nghĩ như vậy, Tô Dung bỗng nhiên nhẹ giọng nở nụ cười. Thẩm Ngự Dương tò mò, "Tô tiểu thư cười cái gì?" Tô Dung lắc đầu, "Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, tôi cư nhiên muốn cùng Thẩm ảnh đế ở tại cùng gian trong phòng." Thẩm Ngự Dương cười, "Tô tiểu thư, liền tính cô nói lời hay với tôi, cũng không thay đổi được sự thật tôi đặt ra quy tắc cho cô." Tô Dung "......" Cô có thể thu hồi giác quan thứ sáu lúc nãy được không? "Tô tiểu thư, điều thứ hai, tôi và cô ra căn nhà này, chính là người xa lạ, tôi hy vọng, cho dù tôi và cô gặp nhau ở bên ngoài, cô cũng không cần nhận thức tôi." Tô Dung gật đầu, "Tôi và Thẩm ảnh đế không có quan hệ mới đúng, công việc của anh đều là đại chế tác, tôi..." Câu nói kế tiếp Tô Dung không có nói xong, Thẩm Ngự Dương đã hiểu. "Đúng rồi." Thẩm Ngự Dương duỗi tay về phíaTô Dung, "Đưa điện thoại đây." Tô Dung yết hầu khẽ nhúc nhích, "Muốn lấy điện thoại tôi làm cái gì?" "......" Thẩm Ngự Dương bất đắc dĩ, "Điện thoại tự nhiên muốn lưu số, nếu có chuyện gì tôi cũng có thể tùy thờ liên hệ với cô." "Ờ." Tô Dung yên lặng lấy ra điện thoại, đưa tới Thẩm Ngự Dương trên tay. Vì cái gì cảm thấy hôm nay chính mình trở nên ngốc như vậy? Là bởi vì nhìn thấy Thẩm Ngự Dương có chút khẩn trương sao? Thẩm Ngự Dương tiếp nhận điện thoại, tùy tay một cái liền mở ra. "Tại sao cô lại không cài mật mã?" Thẩm Ngự Dương có chút buồn bực, hiện tại có rất ít người không cài mật mã? "Cái này." Tô Dung ngữ khí nhàn nhạt, "Không cần thiết, điện thoại của tôi lại không có gì bí mật không cho người khác biết." "Nói tuy nói như vậy, cô vẫn nên cài đặt một chút cho thỏa đáng." Thẩm Ngự Dương cúi đầu đem số của mình lưu, sau đó gạt ra dãy số. Chờ tiếng chuông trong phòng của anh truyền ra, anh mới cúp điện thoại, đưa điện thoại di động trả lại Tô Dung. "Tôi không có để tên, cô tự đặt đi, không cần để họ tên tôi." "Được." Ngón tay Tô Dung đặt trên màn hình, tiếng đánh chữ vang lên bùm bùm. Thẩm Ngự Dương tỏ vẻ, lúc đánh chữ nghe thanh âm này chẳng lẽ không phiền sao? Không tới vài giây, Tô Dung nói cho Thẩm Ngự Dương cô đã lưu xong. Thẩm Ngự Dương gật đầu, "Đồ vật trong nhà cô đều có thể sử dụng, ngoại trừ phòng của tôi, còn lại cô đều có thể tùy tiện vào." "Tùy tiện vào?" Tô Dung kinh ngạc, cô còn tưởng rằng Thẩm Ngự Dương sẽ nói cho cô không thể tùy tiện vào phòng khác chứ. Thẩm Ngự Dương cười khẽ, "Rất kỳ quái?" "Có chút." Tô Dung không chút nào che dấu, đem ý nghĩ trong lòng nói ra, "Thẩm tiểu thư không ở, tôi cảm thấy tùy tiện vào phòng người khác không tốt, kỳ thật ta chỉ cần có chỗ ở thì tốt rồi." "Nếu như vậy, Tô tiểu thư muốn hay không suy xét ngủ sô pha?" Tô Dung "???" Thẩm Ngự Dương vẻ mặt nghiêm túc, "Tô tiểu thư không phải nói, chỉ cần có cái chỗ ở là được rồi sao?" Thân thể Tô Dung cứng đờ một giây, ngay sau đó đờ đẫn mở miệng, "Thẩm ảnh đế, anh thật sự nghiêm túc sao?" Tô Dung nhìn chằm chằm Thẩm Ngự Dương một phút đồng hồ, lại phát hiện Thẩm Ngự Dương thật sự nghiêm túc. Tô Dung trong lòng trầm xuống. Thẩm Ngự Dương hơi hơi mỉm cười, "Đương nhiên là giả." Tô Dung "......" Nếu vừa mới Thẩm Ngự Dương nói cho cô là thật sự, Tô Dung nghĩ cô nhất định sẽ chửi ầm lên. Tô Dung khóe miệng trừu trừu, từ trên sô pha đứng lên, "Thẩm ảnh đế, tôi có thể về phòng trước không?" "Được, chờ tôi nghĩ xong sẽ nói cho cô biết." Tô Dung nghĩ thầm, " không, không cần nói với cô! " Thẩm Ngự Dương nhìn Tô Dung đi đến phòng của cô. Lúc sắp vào cửa, Tô Dung dừng lại bước chân, xoay người đối mặt Thẩm Ngự Dương. Thẩm Ngự Dương chủ động mở miệng, "Tô tiểu thư có việc?" "Thẩm ảnh đế, anh có thể đừng gọi tôi là Tô tiểu thư được không? Gọi tôi là Tô Dung được rồi." Thẩm Ngự Dương mỉm cười, "Có thể, Tô Dung." Tô Dung phun ra một hơi, rốt cuộc không cần nghe ba chữ "Tô tiểu thư". Nhân cơ hội này, Tô Dung đem nghi vấn đáy lòng của mình hỏi ra ngoài, "Thẩm ảnh đế, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, anh cùng vị kia Thẩm tiểu thư là..." Thẩm Ngự Dương đứng dậy, bước đến trước mặt Tô Dung, sau đó nâng tay trái lên, "Bang" một chút chống ở trên vách tường phía sau Tô Dung Cô đây là bị đập vào vách tường sao? Thẩm Ngự Dương rất cao, cứ việc Tô Dung cao 1m7, đối với nữ cũng coi như là tương đối cao, nhưng đối mặt với Thẩm Ngự Dương, Tô Dung phải ngửa đầu mới có thể thấy ánh mắt anh. Thẩm Ngự Dương hơi hơi khom người, tới gần Tô Dung. Thân thể cô cứng đờ dán ở trên vách tường, hai tay khẩn trương cũng không biết đặt nơi nào. Đây là ảnh đế a, nam thần quốc dân a! Tuy rằng cô không phải fan thích nhan sắc của anh, nhưng một cái nam thần soái như vậy đứng ở trước mặt cô, khoảng cách chỉ có không tới một cánh tay cô, trái tim thiếu nữ của cô làm sao có thể không nhảy bang bang được! Cái này là phạm quy! "Tô Dung." Thanh âm Thẩm Ngự Dương đè thấp, hơi hơi nghiêng đầu, hô hấp ấm áp phả vào lỗ tai Tô Dung. Tô Dung ngừng thở. Thẩm Ngự Dương giờ phút này mang cho cô cảm giác, chỉ có tràn đầy khẩn trương, mất tự nhiên, thẹn thùng. Lúc Tô Dung hoảng hốt, nhớ tới người theo dõi, có ý đồ bắt cóc cô hai ngày trước. Hô hấp người kia lúc ấy cũng là phả vào phía sau tai cô, lại làm cô sởn tóc gáy. Nhớ tới chuyện này, Tô Dung rùng mình một cái, không khí Thẩm Ngự Dương mang cho cô đều tiêu tán rất nhiều. "Tô Dung? Làm sao vậy?" Thẩm Ngự Dương nhíu mày, tuy rằng thực nhẹ, nhưng lúc anh vừa mới tới gần cô, mắt đồng trong nháy mắt rụt một chút. Tô Dung lấy lại tinh thần, "Không có việc gì." Thẩm Ngự Dương đứng thẳng lên, "Nghỉ ngơi một chút đi, cô sáng sớm liền dọn đến đây, hẳn là cũng rất mệt." Tô Dung trộm trừng mắt nhìn Thẩm Ngự Dương liếc mắt một cái, "Vốn dĩ tôi là tính toán nghỉ ngơi, chỉ là vừa mới có người xông vào phòng của tôi, cho nên mới không nghỉ ngơi được." Thẩm Ngự Dương sờ sờ cái mũi. Không biết vì sao, có một tí xíu chột dạ. "Cô nghỉ ngơi đi." Thẩm Ngự Dương xoay người, liền đẩy cửa phòng bên cạnh Tô Dung. "Đúng rồi Tô Dung." Thẩm Ngự Dương đi mà quay lại. "Hả?" Tô Dung quay đầu, "Làm sao vậy?" Thẩm Ngự Dương cười khẽ, "Tôi đã quên nói cho cô, chủ nhân chân chính của căn nhà này, kỳ thật là tôi, không phải em gái tôi Thẩm Tình Dương, được rồi, cô đi vào nghỉ ngơi đi." Nói xong, Thẩm Ngự Dương liền đóng lại cửa phòng, hoàn toàn mặc kệ lời anh nói tạo thành ảnh hưởng như thế nào đối với Tô Dung. Ngón tay Tô Dung niết ở then cửa phía trên bây giờ trở nên đờ đẫn. Thẩm ảnh đế vừa mới nói cái gì? Phòng ở là của anh không phải của Thẩm tiểu thư? Em? Mẹ nó! Chủ nhà cô không phải Thẩm tiểu thư sao? Nghĩ đến điều này, Tô Dung lặng im ba giây, ngay sau đó lấy điện thoại ra, tìm được liên hệ của người kia. Tô Dung động động ngón tay, đem 【 Đại lão không thể đắc tội 】 yên lặng đổi thành 【 Chủ nhà nam thần 】. Ai. Tô Dung không tiếng động thở dài, cảm xúc trong lòng thực phức tạp. Cô liền như vậy, cùng nam thần quốc dân ở cùng một chỗ. Tô Dung đóng cửa lại, bổ nhào vào trên giường. "A a a a a!" Tô Dung nôn nóng, "Thật phiền quá!" Miên man suy nghĩ một hồi lâu, cô mới mơ mơ màng màng ngủ. ** Lúc Tô Dung tỉnh lại, đã là 2h chiều. Mấy ngày nay, bởi vì trong lòng còn nhớ việc kia, cho nên Tô Dung cũng chưa có thể ngủ ngon. Có lẽ là bởi vì biết chính mình ở nơi này thực an toàn, cô một giấc này ngủ đến vô cùng thoải mái. Tô Dung xoa đôi mắt, mở ra cửa phòng đi ra ngoài. Phòng khách, TV đang phát tin tin tức. Cô nhướng mày, 2h chiều xem tin tức? Bỗng nhiên, Tô Dung hít hít cái mũi. Mùi hương rất thơm. Theo mùi hương, cô đi đến phòng bếp. Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, Thẩm Ngự Dương mặc quần áo ở nhà, đưa lưng về phía Tô Dung. Cô kinh ngạc, "Anh đang nấu cơm sao?" Thẩm Ngự Dương theo tiếng quay đầu lại, mặt mang cười nhạt, "Cô ngửi thấy nên lại đây?" Tô Dung ngốc ngốc gật đầu. Thẩm Ngự Dương... Thoạt nhìn thật ôn nhu thật ôn nhu, giống như... Cùng thân ảnh người kia trong trí nhớ chồng chất lên nhau. "Anh..." Thẩm Ngự Dương cười cười, "Ăn cơm đi, cô chắc cũng đói rồi." "Ừm..." Tô Dung lên tiếng, lê dép lê vào phòng bếp. Mười phút về sau, Thẩm Ngự Dương cùng Tô Dung mặt đối mặt ngồi ở nhà ăn. Tô Dung "???" Cô thế nào liền ngồi xuống như vậy chuẩn bị ăn cơm? Tô Dung buông chiếc đũa trong tay, đứng dậy, khom lưng với Thẩm Ngự Dương, "Thật xin lỗi." Thẩm Ngự Dương "???" - - Tác giả có lời muốn nói Thẩm Ngự Dương Tức phụ nhi*, em là có ý tứ gì? *Là cô vợ trẻ a~ - -bình chọn đi a~ Thẩm Ngự Dương câu môi, cánh tay dùng sức nâng Tô Dung dậy."Có sao không?"Tô Dung giật giật chân, lắc đầu, "Tôi không sao."Không biết vì cái gì, rõ ràng cô đã hờn giỗi suốt ba ngày, trong nháy mắt gặp lại Thẩm Ngự Dương thì cảm xúc không được tự nhiên kia toàn bộ tan biến mặt Tô Dung biểu lộ tươi cười, "Thẩm đại ảnh đế hôm nay không bận rộn sao? Như thế nào lại đến Vịnh Moon?"Thẩm Ngự Dương nghiêng người, hướng cách đó không xa bĩu môi, "Cùng cậu ta tới."Tô Dung nhìn qua, là Phó Thanh."Oh oh ~" Tô Dung sáng tỏ, "Phó Thanh mời anh tới a.""Ừ." Thẩm Ngự Dương bước một bước ngăn trở tầm mắt cô, "Phó Thanh gần đây không đóng phim, cậu ta muốn chụp cảnh ở đây cho nên kêu tôi đi xem cùng."Tô Dung cười, "Thẩm đại ảnh đế, anh đây là nói cho tôi, kỳ thật anh không phải cố ý tới tìm tôi đúng không?"Thẩm Ngự Dương ngừng một chút, không nói cười trong mắt tô Dung dần dần mất đi, "Vừa rồi cảm ơn Thẩm ảnh đế, tôi còn có việc đi trước."Giọng nói nhẹ dần, Tô Dung xoay người đi."Tô Dung." Thẩm Ngự Dương thấp giọng gọi cô, "Khoan đã."Tô Dung hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới Ngự Dương bật cười, cô gái nhỏ vẫn là cô gái nhỏ, cảm xúc nói đến là mà... Thật đáng Ngự Dương từ lúc xuất hiện đến đỡ lấy Tô Dung, lại đến cùng cô nói chuyện, cũng bất quá là việc xảy ra vài phút, hơn nữa tiếng hai người nói chuyện rất nhỏ nên không ai biết cô và anh nói chưa đợi mọi người xung quanh hồi phục lại tinh thần từ lúc "Thẩm Ngự Dương xuất hiện", Tô Dung và Thẩm Ngự Dương đã tách Kiều thật ra cũng không có đa nghi gì, rốt cuộc mấy ngày hôm trước ở cục cảnh sát đã gặp qua, việc hai người quen biết nói hai câu vẫn rất bình mắt Thẩm Ngự Dương vẫn luôn ở trên người Tô Thanh đi đến phía sau Thẩm Ngự Dương, khẽ cười, "Sao? Chọc cô gái nhỏ tức giận?""Ừ." Thẩm Ngự Dương đáp một câu, lại giải thích, "Là tớ chọc cô ấy trước, không trách cô ấy.""Ai ô ô!" Phó Thanh giơ tay vỗ hai cái lên vai Thẩm Ngự Dương, "Tớ chỉ là thuận miệng hỏi thôi, cậu xem cậu tự khẩn trương kìa!"Thẩm Ngự Dương phủi tay Phó Thanh ra, "Cái gì kêu tớ tự khẩn trương? Sự thật chính là như thế.""Tớ nói này người anh em, cậu không phải là thật sự coi trọng con gái người ta đấy chứ?" Ánh mắt Phó Thanh đầy nghiền Ngự Dương trầm mặc ba giây, ngay sau đó "Ừm" một tiếng, xem như thừa cười trên mặt Phó Thanh cứng lại Thanh cứng đờ quay đầu, "Cậu nghiêm túc sao?"Thẩm Ngự Dương nhìn Phó Thanh, cười nói, "Tớ khi nào không nghiêm túc?"Phó Thanh nghĩ, cũng cùng Thẩm Ngự Dương quen biết nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua thời điểm Thẩm Ngự Dương không nghiêm nên cậu ấy mới là "Nam thần quốc dân", có tiếng chuyên nghiệp, cho dù là cảnh diễn có nguy hiểm diễn cũng tự mình Thanh hiểu biết Thẩm Ngự Dương, một khi việc cậu ấy hạ quyết tâm, tất nhiên phải làm hết sức Thẩm Ngự Dương nói coi trọng con gái người ta...Hắc hắc hắc...Phó Thanh cười xấu xa, "Nhưng mà Thẩm đại ảnh đế, tớ vừa mới thấy cô gái kia hình như không mấy ưa thích cậu nha!"Thẩm Ngự Dương cười nhẹ ra tiếng, "Tớ chọc cô ấy tức giận, cô ấy làm sao muốn nhìn thấy tớ chứ?""Gánh thì nặng mà đường thì xa a!" Phó Thanh cảm thán một tiếng, chỉ cảm thấy con đường tình cảm của bạn tốt dường như còn khá Ngự Dương câu môi, gánh thì nặng mà đường thì xa?Ha hả!Phó Thanh tên ngốc này, cậu ta thì biết cái gì?"Ai nha, Thẩm đại ảnh đế, Phó đạo diễn, thật là đã lâu không gặp."Không biết từ khi nào Bạch Khê Viễn đã cười đi đến gần hai Ngự Dương khẽ nhíu mày, người này sao lại đến trước mặt rồi mới nói? Vừa rồi những lời anh nói với Phó Thanh cũng không biết người này có nghe hay Thanh dư quang liếc đến sắc mặt Thẩm Ngự Dương hơi trầm xuống, tức khắc hiểu cười trên mặt Phó Thanh dần dần trở nên khách khí và xa cách hơn, "Thì ra là Bạch tổng, đúng là rất lâu không gặp, nhưng việc này cũng không cần thiết đúng không?"Bạch Khê Viễn trừu trừu khóe miệng, không biết chính mình nơi nào đắc tội Phó đạo diễn, làm sao một lời mở miệng liền khắc khẩu với hắn ta?Bạch Khê Viễn chuyển ánh mắt, "Thẩm đại ảnh đế, biệt lai vô dạng*."*"Biệt lai" nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, "vô dạng" nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu "biệt lai vô dạng" thường dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại."Ừm." Thẩm Ngự Dương lên tiếng, liền nói cho Phó Thanh anh đi Thanh gật đầu, hiểu già độc thân sắp ba mươi năm, vẫn là chạy nhanh đi dỗ con gái người ta chưa đuổi tới tay Khê Viễn giờ phút này nội tâm phức ta đã làm sai cái gì, thế mà làm Thẩm đại ảnh đế cùng Phó đạo diễn đồng thời xem nhẹ sự tồn tại của ông. "Phó đạo diễn, tôi...""Bạch tổng." Phó Thanh quay đầu đối ánh mắt Bạch Khê Viễn, ý vị thâm trường nói, "Tôi cùng A Ngự là tranh thủ thời gian ra ngoài chơi."Một câu, Bạch Khê Viễn đã rồi, là ông quấy rầy nhã hứng của hai Khê Viễn xin lỗi cũng không phải, không xin lỗi cũng không phải, cuối cùng đành phải xấu hổ, cái gì cũng chưa kia, cổ không thoải mái trong lòng Tô Dung lại nổi Kiều vừa thấy Tô Dung cảm xúc lại không đúng rồi, tiến lên hai bước trước mặt cô, hạ giọng nói, "Tô tiểu tiên nữ, em lại làm sao vậy? Vừa mới trạng thái không phải khá tốt sao?"Tô Dung rũ mắt, "Em không có việc gì chị Kiều, chị yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến việc quay đâu."Chị Kiều bất đắc dĩ, "Em tự điều chỉnh đúng mực đi.""Dạ."Chị Kiều không phải không nóng nảy trạng thái Tô Dung, chỉ là trong lòng cô rất rõ ràng, Tô Dung không phảiloại người cần gây áp lực, cô ấy cần là sự thấu hiểu và khoan dung."Tô Dung."Tiếng Thẩm Ngự Dương vang lên bên tai, Tô Dung lập tức cứng người tại Kiều cùng anh chào hỏi, "Thẩm ảnh đế, xin chào.""Chào chị Kiều tỷ." Thẩm Ngự Dương cười đáp lại, làm chị Kiều thụ sủng nhược kinh*.*được đối tốt đâm ra sợ. Tiểu Lâm và Lisa một bên đã không biết nên làm phản ứng gì, đây là ai? Thẩm Ngự Dương a! Người ngày thường xuất hiện nhiều nhất trên TV và rạp chiếu phim, Thẩm Ngự Dương a!Người sống sờ sờ đứng ở trước mặt hai người các cô, làm các cô như thế nào tin tưởng?Tô Dung đưa lưng về phía Thẩm Ngự Dương, đối mặt tiểu Lâm và nên biểu cảm của các cô ấy cũng bị Tô Dung thu hết vào đáy Dung xoay người, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ngự Dương, "Thẩm đại ảnh đế như thế nào sẽ đến nơi này?"Thẩm Ngự Dương nhìn bộ dáng Tô Dung rõ ràng tức giận, cũng không dám nói chính mình là đi theo Phó Thanh tới ngắm nữa... Vốn dĩ anh cũng không phải tới ngắm Ngự Dương cười khẽ, "Bé mèo hoang nhà tôi bỏ nhà đi, tôi tới tìm nó."【 Bé mèo hoang? Trong nhà cũng không có nuôi mèo nha? 】Đây là phản ứng đầu tiên của Tô DungNhưng sau đó, Tô Dung liền từ ánh mắt sáng quắc của Thẩm Ngự Dương, biết "Bé mèo hoang" trong miệng anh là Dung nghĩ, cô hẳn là tức mà nhìn bộ dáng Thẩm Ngự Dương như vậy trong lòng cái gì giận đều không Dung rũ mắt, mở miệng nhỏ giọng nói thầm, "Anh đây là phạm quy nha ~ làm sao có thể như vậy chứ."Thẩm Ngự Dương hơi hơi khom lưng, nghiêng đầu tiến đến bên tai cô tiếng lời nói nhỏ nhẹ cười, "Tôi phạm quy thế nào? Hửm?"Thẩm Ngự Dương âm cuối kéo dài, mang theo một cổ cảm giác câu nhân, Tô Dung chỉ cảm thấy bị hơi thở của anh đã làm lỗ tai nóng lên, sau đó lan tràn đến chỗ khác."Ây da, nơi này là phim trường, anh chú ý chút, khiến cho hiểu lầm thì không tốt." Khóe môi Tô Dung đã tiết chế không được dương Ngự Dương thấy ttâm tình Tô Dung tốt một chút, lúc này mới đứng thẳng người chị Kiều đã hóa Kiều Tô Dung khi nào thân thiết với Thẩm ảnh đế như vậy?Tiểu Lâm Mẹ ơi, nam thần làm thế nào như vậy!Lisa Chẳng lẽ chỉ có tôi cảm giác ảnh đế và Tô Dung có gì đó không thích hợp sao?"Khụ..." Chị Kiều khụ một tiếng, Tô Dung lui về phía sau một bước, cách Thẩm Ngự Dương xa một Kiều nhìn Thẩm Ngự Dương, "Thẩm ảnh đế, anh và Tô Dung... Ừm..."Thẩm Ngự Dương cười nhạt, "Tô Dung hôm nay thật xinh đẹp."Tô Dung ở trong lòng trợn trắng mắt, chẳng lẽ chỉ có hôm nay xinh đẹp sao?"Thẩm ảnh đế, ngài nếu không có việc gì vẫn là rời đi nơi này đi, ngài xem xem nhân viên công tác của chúng tôi đều không thể làm việc bình thường." Tô Dung vẻ mặt nghiêm túc, "Quấy rầy người khác làm việc là không đúng.""Tô Dung!" Chị Kiều gằn nhẹ một Dung đây là làm sao vậy? Vậy mà dám đuổi Thẩm ảnh đế đi?Chị Kiều cho rằng, thân phận của Thẩm Ngự Dương như vậy, nhất định sẽ tức ra ngoài dự kiến của cô, Thẩm Ngự Dương không thấy Thẩm Ngự Dương ngoắc ngoắc khóe môi, "Làm Tô tiểu thư thất vọng rồi, tôi có chuyện phải làm.""Chuyện gì?"Tô Dung vừa nói ra, ánh mắt vài người đều rơi xuống trên người Dung rũ mắt, trong mắt tràn đầy ảo Thẩm Ngự Dương ở chung lâu như vậ đã quen rồi, cô thề, trước khi cô nói câu đó chắc chắn não mình cho chó gặm rồi!Tô Dung nghĩ Có thể rút lại không?Thẩm Ngự Dương cười cười, "Tạm thời còn không thể nói cho Tô tiểu thư."Tô Dung phun ra hơi, đừng nói cho cô! Cô không muốn nghe được không?Đang lúc Tô Dung bị cái miệng ngu ngốc hại sắp khóc, đạo diễn bên kia hô Tô Dung tiếp tục Dung nhắc váy lên, cũng chưa liếc mắt Thẩm Ngự Dương một cái liền chạy mắt Thẩm Ngự Dương vẫn luôn dõi theo trên người Tô Dung, tiểu Lâm và Lisa cũng không thể không rời đi nơi này, đuổi kịp Tô Kiều nhìn trái nhìn phải, bên cạnh không còn ai."Thẩm ảnh đế, vì sao anh muốn tới gần Tô Dung?" Sắc mặt chị Kiều bỗng nhiên nghiêm túc, ngữ khí cũng mang theo một chút ý tứ chất Ngự Dương đối với thái độ của chị Kiều cũng không có cái gì kinh ngạc, "Tôi cho rằng chị Kiều đã nhìn rõ."Nghệ sĩ dưới trướng nếu yêu đương, người đại diện vẫn phải nên việc hiện tại Thẩm Ngự Dương phải làm, chính là nói cho chị Kiều, anh sẽ cùng Tô Dung yêu Kiều nghe hiểu ý của Thẩm Ngự Dương, lại có điểm dựa vào một lần gặp mặt ở cục cảnh sát kia, Thẩm ảnh đế liền thích Tô Dung? Chẳng lẽ Thẩm ảnh đế cũng là cái người " xem mặt " sao?Thẩm Ngự Dương cười, anh cũng không chuẩn bị giải thích việc anh và Tô Dung không chỉ là một lần gặp mặt ở cục cảnh đến một ngày việc này bị chị Kiều tỷ phát hiện, hẳn là sẽ rất thú vị."Thẩm ảnh đế, anh không phải có chuyện muốn xử lý sao?"Thẩm Ngự Dương gật đầu, "Tôi đang xử lý."Chị Kiều "???"Thẩm Ngự Dương đối chị Kiều chỉ chỉ Tô Dung, "Dỗ Tô tiểu tiên nữ."Chị Kiều "......"Còn có thể có chút tiết tháo* không? Này còn chưa có đuổi tới tay đâu a!*hành vi chính trực, giữ đúng lễ -Tác giả có lời muốn nói Thẩm Ngự Dương Tiết tháo? Không tồn tại- -Thứ 7 mình không đăng truyện nhưng mà mấy ngày này bỏ bê mấy bạn nên đăng 1 chương trước nhé~ Tô Dung đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, miệng thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, trong mắt đầy kinh hoảng. Cô lại mơ thấy! Người kia, lại xuất hiện! Ngón tay Tô Dung siết chặt chăn bên cạnh, môi mân khẩn. Đã thật lâu không có mơ thấy việc xảy ra năm ấy, gần nhất lại liên tiếp mơ thấy, tại sao lại như vậy? Tô Dung miễn cưỡng có thể tính là một nửa người mẫu đi. Nửa năm trước, nhờ vào chiếu một tổ hán phục, Tô Dung nổi tiếng trên internet, bởi vì khuôn mặt xinh đẹp cùng với ăn mặc hán phục hoàn toàn hòa hợp nhất thể khí chất, bị ghép vào danh hiệu"Nữ thần đẹp nhất". Đương nhiên, Tô Dung hiểu chính mình có mấy cân mấy lượng, nữ thần đẹp nhất? Cô còn không tính nữa là. Giới thiệu Ebook Tác giả Nhuyễn Đường Tiểu Tỷ Thể loại Ngôn Tình, Sủng Nguồn Trạng thái Tới chương 46 Chương cuối Chương 46Giới thiệu truyệnEdit ChiseĐộ dài 60 chương+2 phiên ngoạiThể loại Nguyên sang, ngôn tình, ngọt sủng, nhẹ nhàng, HE, showbiz,… “Nữ thần đẹp nhất” Tô Dung có một bí mật. Vì bí mật này, một người mẫu, diễn viên như cô lại không nhận công việc sau 16 giờ… Quả là chuyện chưa từng có!Có một ngày, một vị nào đó đánh hơi được mùi khói bếp trên người Tô Dung khi cô đi chụp bìa tạp chí… Truyền thông nhanh chóng điều tra, thu thập dữ liệu, và phát hiện vị nữ thần này sau 16 giờ không nhận làm việc chính là vì VỀ NHÀ NẤU CƠM!!!!Thẩm Ngự Dương được xưng là “nam thần quốc dân”, là một diễn viên gạo cội, ý thức nghề nghiệp cao, chưa từng diễn mà dùng thế thân. Đột nhiên, nam thần “phát bệnh”. Chính là sau bốn giờ chiều không thể đóng phim nữa, phải về nhà “bệnh”.Sau đó, nam thần ở Weibo đã phát một tấm ảnh tự chụp bối cảnh mơ hồ, dường như có một thân ảnh của con qua fans tầng tầng so đối, cái thân ảnh này chỉ có ” Nữ thần đẹp nhất ” Tô Dung là có thể so lúc nhất thời, internet nổ tung, phóng viên nổ tung, cả nước nổ tung!Có phóng viên hỏi nam thần, “Anh và Tô tiểu thư là quan hệ gì?”,Nam thần khóe môi mang nụ cười, trong mắt tràn đầy tình yêu, “Tô tiểu thư là ai, tôi chỉ biết Thẩm thái thái!” chồng gọi vợ = thái thái3Download Ebook Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế – Nhuyễn Đường Tiểu Tỷ Tới chương 46Ebook Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế – Nhuyễn Đường Tiểu Tỷ – Tới chương 46 Epub – Tới chương 46Ebook Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế – Nhuyễn Đường Tiểu Tỷ – Tới chương 46 Prc/Mobi – Tới chương 46Ebook Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế – Nhuyễn Đường Tiểu Tỷ – Tới chương 46 Pdf – Tới chương 46

chủ nhà tôi là ảnh đế