Hóa ra, trước kia khi việc làm ăn của anh gặp trắc trở, anh bị người ta lừa hết tiền và đứng trước nguy cơ bị bọn xã hội đen truy tìm thì chính chị ấy đã chuyển cho anh 400 triệu để cứu nguy. Và giờ đây khi chồng tôi biết chị ấy ra Bắc để chữa bệnh ung thư thì
10 Tháng Bảy, 2021 Tác giả HOMY Việt Nam Bằng cách tiếp cận những giá trị tôn vinh tinh thần con người, KTS tạo ra không gian nội thất mới đầy ý vị: tĩnh lặng như nước, tinh túy như trà. Tĩnh lặng trong tâm hồn Trong một thế giới ồn ào và không chắc chắn, người chọn "bỏ phố về quê" để thư giãn, nghỉ ngơi.
Mình cảm nhận được sự tĩnh lặng và vô thường mà mình đang đối đãi đối với mọi thứ xung quanh hoặc đón nhận từ những nhân tố bên ngoài. Tâm mình bình thản không phán xét, vô diện mặc cho sự kịch tính mà nó đang mang. Mình đứng giữa những dòng sự kiện trôi, như
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Thế Giới; Loại bìa: Bìa mềm; Số trang: 264; 2. Đánh giá Sách Nóng Giận Là Bản Năng, Tĩnh Lặng Là Bản Lĩnh. Khoan dung với một người còn khó hơn lag yêu thương người đó, điều này đòi hỏi một sự dũng cảm cực kỳ lớn.
Sự hoang phế của thị trấn qua năm tháng khiến người dân ở các vùng lân cận không dám bén mảng tới đây, đặc biệt là vào lúc hoàng hôn và trời tối. 4. Thị trấn ma Centralia Vào năm 1962, một nhóm lính cứu hỏa đã đốt rác tại một mỏ hoang với mục đích dọn dẹp thị trấn. Trớ trêu là, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, lan sâu vào mọi ngóc ngách của mỏ hoang.
Triển lãm Âm thanh hội họa lần này tập hợp 90 bức tranh của các thành viên trong nhóm Hội họa dành cho người khuyết tật điếc câm và 10 bức tranh của một số họa sĩ chuyên nghiệp.. Điều gây chú ý ở triển lãm chính là sự phác họa ánh sáng và âm thanh. Dù được thể hiện với nhiều chủ đề khác nhau nhưng
21 tập thể và 80 cá nhân sẽ được tuyên dương và lan tỏa tại lễ tuyên dương 'Những tấm gương thầm lặng mà cao cả' trong phòng trào thi đua yêu nước của TP. HCM - lần 5. Xem tiếp>>>. Tin tức mới nhất về Thành phố Hồ Chí Minh>>> Du lịch Thành phố Hồ Chí Minh>>>.
S6ovK3. Chương 1 Ngày quen biết anh. Trans Umeshu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn quen biết Tần Dữ là một ngày rất bình thường nhưng cũng là một ngày có thể nhớ cả một đời. Từ nhà ăn đi ra, nghênh đón một trận gió lạnh thấu xương cuốn theo tuyết trắng quét thẳng đến mặt, Bồ Thần không khỏi rùng mình một cái. Sau lưng có tốp ba tốp năm bạn học ăn cơm trưa xong ào ra ngoài, cô dịch sang bên cạnh. Sân trường một mảnh trắng xóa. Trước cửa nhà ăn, cây cổ thụ bị tuyết lớn cả đêm đè gãy một cành cây, nhánh cây ấy lung lay như sắp lìa cành. Dự báo thời tiết nói nhiệt độ thấp nhất hôm nay là -8 độ, buổi sáng lúc ra ngoài bố đã chèn thêm lót giày vào trong đôi giày đi tuyết của cô. “Bành Tĩnh Dương, con mợ nó cậu thật thất đức!” Sau đó là một đám nam sinh điên cuồng cười to. Bồ Thần xoay mặt nhìn chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Bốn năm nam sinh đang ném tuyết, nam sinh mắng người ban nãy bị Bành Tĩnh Dương ném một quả cầu tuyết vào trong miệng, nam sinh vừa “phụt” một tiếng vừa lau miệng. Bồ Thần biết bọn họ, là mấy nam sinh lớp 1. Lớp 10 có tổng cộng 28 lớp, lớp 1 và lớp 2 là lớp chọn, học bá đều ở hai lớp này. Bồ Thần dời mắt, kéo khóa đồng phục lên cao nhất, bước chân ổn định đi xuống bậc thang trơn trượt, đi vào trong lớp tuyết thật dày. Cô chọn cho mình con đường không ai đi qua, dưới chân vang lên tiếng “loẹt xoẹt” thanh thúy. Người khác đều tạo nhóm cùng đến nhà ăn, cô đã quen cô độc một mình, đi học, ăn cơm đều chỉ có một mình cô. Trong lớp tuyết cô đi qua để lại hai chuỗi dấu chân nhấp nhô không đều. Từ nhà ăn trở lại khu phòng học có đủ kiểu tiếng cười vang lên không dứt bên tai. Vừa mới kết thúc kỳ thi tháng, trận tuyết lớn này trở thành thần khí giải tỏa áp lực cho bọn họ. “Bụp”, trước mắt Bồ Thần tối sầm, trên trán ướt lạnh, không biết bị quả cầu tuyết của ai ném trúng. “Xin lỗi cậu nhiều.” Bồ Thẩn ngẩng đầu, nam sinh cao lớn chạy đến trước mắt là Bành Tĩnh Dương. “Cậu có sao không?” Bành Tĩnh Dưỡng lại hỏi, cậu ấy nhận ra Bồ Thần. Quả cầu tuyết này vốn là bạn học ném cậu ấy, cậu ấy tránh được, kết quả chuẩn xác ném trúng trán Bồ Thần. Bồ Thần lắc đầu, cô lấy ống tay áo phủi phủi trán, một tay khác lấy di động từ trong túi ra gõ chữ [Tớ không sao.] Bành Tĩnh Dương lại nhận lỗi lần nữa, sau đó qua tìm bạn học của mình. “Người cậu ném trúng là Bồ Thần lớp 10.” “À à, hóa ra là cậu ấy sao.” Tiếng của mấy người này càng lúc càng nhỏ. Bởi vì tình trạng sức khỏe cô đặc biệt nên ở trường học, không ai không biết tên cô, ngay cả cậu hotboy Bành Tĩnh Dương này cũng biết cô là ai. Trở lại phòng học, Bồ Thần còn chưa ngồi ấm chỗ, ngoài cửa có người gọi cô “Bồ Thần, thầy Lục gọi cậu lên văn phòng.” Bồ Thần nghe tiếng nhìn qua, là nữ sinh lớp bên cạnh. Cô gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Thầy Lục là chủ nhiệm lớp bọn cô, dạy tiếng Anh. Thành tích của cô bình thường, chỉ có môn tiếng Anh là miễn cưỡng tạm được, đảm nhiệm chức cán sự môn tiếng Anh. Mỗi lần Bồ Thần đến phòng làm việc luôn gõ cửa trước, sợ mình đột ngột xuất hiện lại không có cách nào nói chuyện được sẽ dọa đến thầy Lục. “Cốc cốc”, cô gõ nhẹ hai cái. Lục Bách Thanh ngẩng đầu lên khỏi đống bài thi, nhiệt độ trong văn phòng khá cao nên thầy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo được xắn lên mấy nấc. “Thầy Lục.” Bồ Thần dùng khẩu hình miệng không tiếng động chào hỏi. Khẩu hình đơn giản, Lục Bách Thanh nhìn hiểu cô nói gì, ngày thường người gọi cô đến nhiều nhất chính là thầy Lục, thỉnh thoảng cũng sẽ nói cảm ơn thầy. “Lại đây xem thử bài kiểm tra tháng lần này của em được bao nhiêu.” Nói rồi Lục Bách Thanh tìm bài thi đưa cho cô. Ba chữ số đỏ chót, 118. Bồ Thần lật bài thi xem qua một lượt, nhìn xem sai chỗ nào. “Cũng không tệ lắm. Thi cuối kỳ cố gắng hơn 125 điểm.” Lục Bách Thanh rút lại bài thi từ trong tay cô, thuận tay cầm một cây bút lên, khoanh tròn mấy câu cô không nên làm sai. Bồ Thần nhìn câu sai, những kiến thức này thầy Lục đã từng nhấn mạnh ở trên lớp. Di động Lục Bách Thanh đặt trên bàn vang lên, thầy liếc nhìn, thấy là dãy số của chủ nhiệm Tôn thì cầm lên nghe. Nội dung trò chuyện ngắn gọn, Lục Bách Thanh chỉ nói một câu “Được, tôi đi qua liền.” Cúp điện thoại, thầy nói, “Có một bạn học sinh mới chuyển đến.” Câu này là nói với Bồ Thần. Bồ Thần gật đầu, không biết học sinh chuyển đến là nam sinh hay nữ sinh. “Tiết Thể dục buổi chiều bị hủy, đổi thành tiết chữa bài thi môn tiếng Anh.” Lục Bách Thanh đứng dậy, thuận tay xếp chồng bài thi tháng đưa cho cô. Bồ Thần ôm bài thi rời đi, ở trên hành lang gặp được cán sự môn tiếng Anh của lớp bên cạnh, hai người cùng nhau về phòng học. Cán sự môn tiếng Anh kia si mê giá trị nhan sắc của Lục Bách Thanh, cảm thán “Nếu thầy Lục dạy tiếng Anh lớp chúng tớ, chắc chắn mỗi lần thi tớ sẽ được 140 điểm trở lên.” Bồ Thần cười yếu ớt. Lớp 10-10 của bọn họ nổi tiếng toàn trường, không chỉ có cô không thể nói chuyện, còn bởi vì giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ Lục Bách Thanh. Vừa mới khai giảng, những tin đồn liên quan đến Lục Bách Thanh có không dưới chục phiên bản, nghe nói gia thế của thầy cao đến mức khó mà trèo lên, thầy còn có bối cảnh học Ivy League, nghe nói chuyện tình yêu lận đận, bị gia đình chia rẽ uyên ương, dưới sự tức giận đã đến Tô thành dạy học. Dù sao thì càng lan truyền càng thái quá, cuối cùng truyền ra Lục Bách Thanh là nam chính chuẩn ngôn tình. Chẳng qua là điều duy nhất có thể chắc chắn chính là Lục Bách Thanh là người Bắc Kinh. Rất nhanh, đã đến cửa lớp học. Sự si mê của cán sự lớp kia hạ màn. Bồ Thần đi lên bục giảng, viết trên bảng đen thông báo với mọi người, tiết Thể dục buổi chiều sẽ đổi thành tiết tiếng Anh, chữa bài thi tháng, cô còn chưa viết xong mấy chữ cuối cùng, bên dưới đã vang lên tiếng kêu rên. Với thời tiết thế này tiết Thể dục chắc chắn không cách nào lên lớp nổi, lúc đầu còn trông mong được tự học xem sách học thêm, nói không chừng còn có thể nắm lấy cơ hội ngủ một giấc, bây giờ hoàn toàn lỡ mất. Bồ Thần phát từng bài thi xuống, điểm cao nhất là 142. Trong tay cô còn hai bài thi cuối cùng chưa phát xong, đã bị nhấn chìm trong tiếng kinh ngạc. “Lớp nào thế? Đẹp trai thế cơ!” “Chắc chắn không phải là học sinh trường chúng ta, tớ chưa từng gặp.” “Có phải là học sinh chuyển trường không?” “Hy vọng là vậy, hy vọng là vậy!” Xung quanh thảo luận sôi nổi, trong giọng nói không khống chế được sự hưng phấn. Bồ Thần xoay người, nhìn thấy một nam sinh đứng bên cạnh thầy Lục, xem ra anh chính là học sinh chuyển trường mới đến mà thầy Lục nói. Nhìn qua học sinh mới đến ít nhất cũng cao đến 1m83, có lẽ còn cao hơn một chút, anh mặc đồng phục mùa đông mới tinh, khóa áo mở rộng, cảm giác bộ đồng phục bọn họ vẫn luôn phàn nàn được anh mặc lên chẳng giống nhau chút nào. Đáy mắt đen láy của nam sinh lộ ra vẻ hờ hững, tựa như có chút không hề có chút quan tâm và tò mò nào đối với lớp học mới. “Kiểu tóc của bạn học mới không tồi nha, vừa mắt hơn của Bành Tĩnh Dương nhiều, tớ thích ngắm kiểu nam sinh sạch sẽ nhẹ nhàng như thế này, đã con mắt.” Nữ sinh ngồi ở hàng cuối cùng bình luận. Nam sinh ngồi cùng bàn với cô ấy, nói tiếp “Trước khi đến không chừng cậu ấy đã đi đến tiệm cắt tóc gội đầu cắt tỉa sấy khô một lượt.” Xung quanh vang lên tiếng cười. Nữ sinh nói “Em gái nhà cậu, cậu có độc à.” Cô ấy dễ dàng như trở bàn tay cho nam sinh một cú hehot. Bồ Thần đưa hai bài thi tiếng Anh cuối cùng trong tay cho bạn nữ và bạn cùng bàn của cô ấy, trong lớp chỉ có duy nhất hai người này không đạt chuẩn. Lục Bách Thanh đứng trên bục giảng gõ gõ bảng đen, để bọn họ yên tĩnh lại. Bồ Thần trở về vị trí của mình, bàn học của cô gần sát bục giảng, là chỗ ngồi đặc biệt nhất trong lớp học, thuận tiện cho giáo viên trên lớp đưa ra câu hỏi cho cô, cô dùng di động gõ chữ cho giáo viên xem. Sau mấy năm luyện tập, tốc độ gõ chữ của cô không chậm hơn nói chuyện là bao. Bồ Thần nhẹ nhàng kéo ghế ra ngồi xuống, Tần Dữ đã đứng trước bàn của cô, vạt áo đồng phục của anh cọ trên chồng sách vở thật dày của cô. Một nữ sinh đơn độc ngồi cạnh bục giảng, Tần Dữ cũng nhìn Bồ Thần nhiều hơn một chút. Sau đó là bạn học mới tự giới thiệu. Bồ Thần cách Tần Dữ quá gần, muốn nhìn anh nhất định phải ngửa mặt lên, động tác quá rõ ràng, cô dứt khoát nhìn vào bài thi tiếng Anh vừa phát xuống. Nam sinh mới chuyển đến đang giới thiệu về bản thân, giọng anh rất giống khí chất, lành lạnh êm tai. Hóa ra anh tên là Tần Dữ. Hàng thứ hai từ dưới đến lên sát cửa sau còn có chỗ trống, Tần Dữ tạm thời ngồi ở đó. Không ít người bởi vì giá trị nhan sắc cao của bạn học mới mà phân tâm, sau khi hết tiết tụ tập tám chuyện. “Tớ nghe bạn cùng bàn của Tần Dữ nói, cậu ấy chuyển tới từ Bắc Kinh.” “Sao cậu ấy không ở trên Bắc Kinh? Nghĩ quẩn thế nào mà lại chuyển đến tỉnh chúng ta thi đại học vậy?” “Nói không chừng cậu ấy không có hộ khẩu ở Bắc Kinh, chỉ có thể quay lại đây học cấp ba.” “Mấy cậu quản nhiều như vậy làm gì, có trai đẹp ngắm là được. Tớ tuyên bố, từ hôm nay trở đi, sau này ở nơi này của tớ Tần Dữ sẽ thay thế vị trí của Bành Tĩnh Dương, trở thành hotboy tân nhiệm.” Xét về giá trị nhan sắc, Tần Dữ thắng một bậc, có điều hotboy Bành Tĩnh Dương chính là học bá đấy. Bành Dĩnh Dương thi đấu môn Toán giành giải Nhất toàn quốc đấy, môn Hóa thì ẵm được giải Nhì toàn quốc, ngoài thi đấu ra, học tập trên lớp của người ta chưa bao giờ tụt dốc, mỗi kỳ thi tháng thành tích đều ổn định nằm trong top 3 của khối, có những hào quang thế này, Tần Dữ chỉ dựa vào khuôn mặt rất khó có sức thuyết phục. Các bạn nữ trong lớp đều đang tám chuyện thảo luận về Tần Dữ, ở trong phòng trà nước Bồ Thần còn nghe được mấy câu, là nữ sinh lớp cô khoe khoang với nữ sinh lớp khác “Sau này lớp chúng tớ cũng có hotboy rồi, không cần mỏi mắt trông mong đến lớp 1 nhìn Bành Tĩnh Dương nữa.” “Không phải chứ? Còn đẹp trai hơn của Bành Tĩnh Dương?” “Dù sao tớ cảm thấy Tần Dữ đẹp trai hơn Bành Tĩnh Dương nhiều.” “Chao ôi, vậy học tập thì sao?” “Học ấy à…” Âm thanh vốn khoe khoang đột nhiên không còn tự tin. Bởi vì trong tiết học Tần Dữ vẫn luôn ngủ, nhìn dáng vẻ này thành tích chắc cũng không đâu vào đâu. Bồ Thần không biết Tần Dữ đi học là trạng thái gì, cô ngồi cạnh bục giảng chưa từng nhìn về phía sau. Nếu như cô không phải làm cán sự môn tiếng Anh, nói không chừng còn không quen mặt được hết bạn học trong lớp. - Tiết thứ hai buổi chiều là tiết tiếng Anh, trong giờ học Lục Bách Thanh không chỉ một lần nhìn về phía Tần Dữ, nhưng mà cả tiết Tần Dữ chỉ gục xuống bàn đầu cũng không ngẩng lên. Sau khi hết tiết, Lục Bách Thanh chỉ dành thời gian giảng một đề làm sai cho một bạn học sinh thôi, ngẩng đầu lên lần nữa, vị trí thứ hai từ dưới lên cửa sau đã trống không. Bên ngoài hành lang cũng không nhìn thấy bóng lưng Tần Dữ. “Bồ Thần, đi cùng thầy lên văn phòng, cầm đề của Tần Dữ cho em ấy.” Bồ Thần gật đầu, đi theo phía sau Lục Bách Thanh đến văn phòng. Lục Bách Thanh lấy một phần tất cả bài kiểm tra trong khoảng thời gian này cho Tần Dữ, tổng cộng có 8 bài. Thầy dặn dò Bồ Thần “Bảo Tần Dữ muộn nhất là trước giờ tan học thứ sáu, làm xong toàn bộ nộp lên cho thầy.” Bồ Thần “...” Hôm nay đã là thứ tư rồi. Tần Dữ có kịp làm xong nhiều đề như vậy không? Bồ Thần cầm xấp đề trở lại phòng học, Tần Dữ không ở chỗ ngồi. Bồ Thần xé một tờ giấy note, viết yêu cầu của Lục Bách Thanh lên [Thầy Lục bảo cậu muộn nhất là trước giờ tan học thứ sáu làm xong toàn bộ nộp lên.] Cô đặt ở giấy note và đề trên bàn Tần Dữ, lại bảo bạn cùng bàn Tần Dữ giúp đỡ nhắc nhở anh một chút. Cách giờ học còn 5 phút, Bồ Thần cầm ly nước đi rót nước, chờ đến khi trở lại phòng học, tờ giấy ban nãy cô viết cho Tần Dữ dán ở trên mặt bàn cô. Trên đó thêm mấy dòng chữ rồng bay phượng múa [Làm phiền cán sự môn cho tớ toàn bộ câu trả lời chính xác của các đề tiếng Anh. Cảm ơn. - Tần Dữ] Tác giả có lời muốn nói Mở hố hai chương. Là một câu chuyện nhỏ hệ chữa trị ấm áp, truyện không dài, hơn 20 vạn chữ. Vẫn giống như trước kia, mỗi tối đúng 8 giờ thêm chương mới.
Editor Ê Đê Ban MêLúc Bồ Thần nhìn thấy Triệu Thù ở cổng thư viện, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, có Triệu Thù thì bầu không khí mãi mãi không nhạt nhẽo, không cần lo lắng xấu hổ vì không có gì để chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn đoạn đường cô và Bành Tĩnh Dương đi xe tới đều không nói được mấy câu, hai người chưa quen thuộc lại không có gì để nói ở cùng với nhau là sự giày Thần từ xa xa vẫy tay với Triệu người đi vào đại sảnh của thư viện.“Thần Thần, để tớ đeo cặp cho cậu.” Triệu Thù nhiệt tình hoàn toàn không cho Bồ Thần cơ hội từ chối, gỡ cặp sách trên vai cô xuống tự mình đeo “Má ơi, trong này của cậu đựng sắt sao? Sao lại nặng như vậy.”Bồ Thần ngượng ngùng cười cười [Vài cuốn sách của chủ nhiệm Tôn ở trong đó.] Cô đưa tay, muốn lấy lại tự mình Thù xua tay, không khỏi phân bua nói “Tớ đeo cho cậu, cậu còn phải cao lên đấy, lỡ như đè không cao lên được thì tổn thất này lớn lắm.”Triệu Thù là nữ sinh cao nhất lớp, đi chân trần thì chiều cao là một mét bảy mươi mốt, dáng người cô ấy hơi gầy, hơn nữa khuôn mặt lại nhỏ, cảm giác mang đến cho người ta vẫn tính là nhỏ nhắn lung điều cảm giác này là chính cô ấy cảm thấy chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn lần Bành Tĩnh Dương nghe cô ấy nói mình nhỏ nhắn lung linh thì toàn thân cậu nổi da gà. Bồ Thần cũng không thấp, nhưng đứng trước mặt Triệu Thù thì vẫn thấp hơn sáu, bảy nay Bồ Thần mặc áo lông màu trắng kiểu ngắn, búi tóc cao, làm nổi bật lên chiếc cổ thiên nga trắng nõn xinh đẹp, sự linh động xinh đẹp khắp người ấy khiến cho người ta có ý muốn bảo vệ, Triệu Thù cảm thấy mình là chị lớn nên chăm sóc tốt cho Bồ phòng đọc ở lầu ba, ngoại trừ mấy nhân viên đứng với nhau nói chuyện trời đất thì không có một trong phòng đọc ấm áp dễ chịu, Bồ Thần cởi áo lông ra khoác lên ghế rồi Bồ Thần mặc áo lông bên ngoài, Triệu Thù không nhìn thấy logo trên áo hoodie trắng và hình trước ngực của cô, lúc này đột nhiên nhìn thấy, cô ấy không khỏi kích động “Tớ cũng chưa cướp được áo hoodie liên kết thương hiệu này đâu! Thần Thần, cậu mua ở đâu vậy?”Bồ Thần không biết liên kết thương hiệu gì, chưa từng đặc biệt chú ý tới [Cô của tớ mua cho tớ.]Lần trước về nhà cô mua cho cô một bao lớn quần áo mùa đông, chỉ là áo lông màu trắng thôi mà đã có ba chiếc, cô ấy nói kiểu dáng của mỗi chiếc đều đẹp, lựa chọn khó khăn, thế là cô ấy mua hết toàn phần chiếc áo hoodie này, chẳng qua là cô cảm thấy thích hợp mặc trong phòng có điều hòa không khí, độ dày vừa vặn, cho nên hôm nay mới mặc bên trong áo lông, không nghĩ tới là kiểu liên kết thương đến cô của Bồ Thần, Triệu Thù có ấn tượng khá là sâu sắc, cô ấy gặp một lần ở cổng trường là đã không quên được, cô giống như Bồ Thần, có nét đẹp rất mắt Triệu Thù, Bồ Thần mới là cô gái xinh đẹp nhất trong trường, nhất là đôi mắt biết nói kia, tất cả mọi sự vật tốt đẹp nhất đều ở trong chỉ có cô ấy, mỗi lần con trai trong lớp nói đến thì bao giờ cũng tiếc hận, nói nếu không phải Bồ Thần không biết nói chuyện, tính cách có chút quái gở, không hòa đồng thì còn không biết có bao nhiêu người theo Thù lấy mấy miếng socola từ trong túi ra rồi nhét vào túi của Bồ Thần, cô ấy tự lột một miếng bỏ vào miệng rồi hỏi “Cô của cậu kết hôn chưa?”Bồ Thần lắc đầu, cô ngóng trông cô của mình có thể gặp được một người hiểu cô Thù nhai socola “Không biết á, đại mỹ nữ như cô cậu có ánh mắt như thế nào.”Bồ Thần cũng muốn biết, cô chưa từng thấy bạn trai của cô mình, trước kia cô từng tò mò hỏi, cô ấy nói chưa có đâu, mỗi ngày nằm mơ cũng muốn gặp được tổng giám đốc bá biết cô ấy nói như vậy là nói đùa, muốn mượn chuyện này để bỏ qua chủ cô ấy đã không muốn nhiều lời, sau này cô cũng chưa từng hỏi lại Thù từ trước đến nay không giữ mồm giữ miệng, cao hứng thế nào thì làm thế ấy “Tớ thật sự muốn làm bà mai, giới thiệu cô của cậu cho nam thần Lục của tớ, Thần Thần cậu không cảm thấy cô và chú rất xứng đôi sao?”Chớp mắt một cái, Lục Bách Thanh từ nam thần biến thành chú.“Triệu Thù, cậu có thể đi tìm quyển sách để đọc không?” Bành Tĩnh Dương vô tình ngắt lời cô ấy, cậu có chút bất đắc dĩ “Cậu nói không ngừng, cậu nói xem Bồ Thần người ta làm sao học được?”Triệu Thù bị điểm danh trợn trắng mắt với Bành Tĩnh Thần cười cười [Không sao, không ảnh hưởng.]Trải qua sự nhắc nhở như thế của Bành Tĩnh Dương, Triệu Thù ý thức được Bồ Thần đến phòng đọc là làm bài tập đàng hoàng ra dáng, không giống như cô ấy, đơn giản là đọc sách ngụy trang cho hết thời gian.“Thần Thần, tớ đi tìm sách cho cậu.” Cô ấy cầm điện thoại lên, chậm rãi ung dung lắc lư đi về phía kệ sách bên Thù đều không làm sao có hứng nổi với tất cả sách vở và tạp chí của thư viện này, nếu như có tiểu thuyết tình cảm thì tốt rồi, cô ấy tùy ý xách một quyển tạp chí từ trên giá sách rồi quay vài tờ tạp chí, Triệu Thù xem không vào, yên tĩnh nằm trên bàn một hồi, buồn bực ngán ngẩm, thế là mở một tờ đề của Bồ Thần ra, thuận tay cầm lấy một tờ giấy Tĩnh Dương nhìn cô ấy hỏi “Cậu muốn làm gì?”Triệu Thù đưa điện thoại cho cậu “Giúp tớ chụp mấy tấm, tớ muốn nói cho tất cả mọi người trong vòng bạn bè của tớ biết, tớ cố gắng học tập đến mức nào, thật sự cho rằng tiến bộ lên một bậc dễ như vậy à.”Cô ấy lấy ra một cây bút từ trong túi bút của Bồ Thần, cúi đầu bắt đầu vẽ trên giấy nháp, ra dáng ra xong việc tạo dáng, Triệu Thù ra hiệu nói “Được rồi, cậu chụp đi.”Bành Tĩnh Dương sắp chết lặng, nhưng nếu như không chụp giúp cô ấy thì cô ấy sẽ không để cho cậu yên mở máy ảnh ra, chụp lung tung mấy Thù cướp lấy điện thoại của mình về xem hình, được chụp rất qua ấy chọn lấy hai tấm miễn cưỡng có thể nhìn được đăng vào vòng bạn bè, cũng kèm chữ Không nghĩ tới có một ngày mình cũng có thể đắm chìm trong học tập mà không phát hiện ra có người chụp lén mình che mặt.Trạng thái vừa đăng còn chưa có người bình luận, cô ấy giống như người nghiện diễn trò, tự biên tự diễn, giả vờ như trả lời người khác [Ừm, đúng, ở phòng đọc của thư viện, hẹn bạn đến học bài đây.]Chuyện cô ấy đến thư viện vào ngày nghỉ nhất định phải được thông báo rộng được một lát, Tần Dữ đã like cho cô bình luận cho cô ấy [Cậu và Bồ Thần ở cùng nhau?]Triệu Thù [Đúng vậy, tụi tớ đều những đứa trẻ ngoan nghiêm túc học tập.]Bành Tĩnh Dương còn đang giảng bài cho Bồ Thần, Triệu Thù rảnh đến mức khó chịu, nếu như hôm nay Tần Dữ tới, nói không chừng cô ấy còn có thể có một học tra* nói chuyện cùng.*Ý chỉ người học ấy hỏi Tần Dữ [Cậu có tới không? Chúng ta đốc thúc lẫn nhau học tập.][Không đi, không có thời gian.]Lúc này Tần Dữ đã đến nhà Lục Bách Thanh, anh cởi áo khoác ra rồi treo Bách Thanh đóng cửa lại “Cháu tự tìm tạp chí mà mình muốn đọc đi, ở trong phòng khách ấy.”Tần Dữ đáp lời rồi đi về phía phòng nhà hơn ba trăm mét vuông, Lục Bách Thanh ở một mình, trang trí thiên về màu lạnh, nhìn qua không có một chút cảm giác con người Bách Thanh lấy một chai nước soda cho anh, nhìn anh “Gặp được chuyện gì mà vui vẻ thế?”Tần Dữ giả vờ không biết “Nghe không hiểu chú nói gì.”Lục Bách Thanh vạch trần anh “Bình thường nhìn thấy chú là kéo căng cả khuôn mặt, giống như thầy nợ tiền cháu vậy. Hôm nay miệng của cháu suýt nữa liệt đến lên trời rồi.”Tần Dữ không tiếp lời, bản thân anh cũng không biết mình trở nên hớn hở ra mặt như vậy từ lúc nào. Hôm nay Triệu Thù cũng đi thư viện, không phải chỉ có Bồ Thần và Bành Tĩnh hiểu sao, tâm tình rất Bách Thanh dựa vào bàn giữa phòng, hỏi “Không phải cháu nói cháu nghĩ thông suốt rồi à, sao hôm qua lại làm ầm ĩ với bố cháu?”Tần Dữ “Không có ầm ĩ, cũng bởi vì việc không về ăn Tết này, bố cháu cứ phải tranh luận cho được.”Lục Bách Thanh lớn hơn anh mười mấy tuổi, lại cách anh một đời, có một số việc mà anh không có cách nào nói với người ở độ tuổi của Lục Bách Thanh. Bảo người ba mươi tuổi hiểu cho người mười sáu tuổi, khả năng không Bách Thanh trông như nói chuyện phiếm “Không phải cháu quyết định học kỳ sau học tập thật tốt à, sau khi khai giảng cháu có dự định gì?”Tần Dữ nghe ra được ý nằm ngoài lời nói “Có chuyện gì chú cứ nói thẳng.”Nếu Tần Dữ đã vạch trần, Lục Bách Thanh cũng không vòng vo quanh co nữa “Cuộc thi năm sau, cháu tham gia không?”Tần Dữ không trả lời mà hỏi lại “Mẹ cháu bảo chú hỏi à?”Lục Bách Thanh không phủ nhận, anh ấy nói “Bỏ lỡ một lần nữa thì không theo kịp trường học cháu nộp đơn.” Xin vào trường nổi tiếng dù sao cũng phải có đầu vào chất lượng cao, tham gia cuộc thi quốc tế là một con đường trong số Dữ hơi ngửa đầu uống nước, không đáp lại lời của Lục Bách nghiệp cấp 3 là đi ra nước ngoài học, bao gồm cả việc học trường nào chuyên ngành gì cũng đã sớm được bố mẹ lên kế hoạch xong. Bỏ lỡ cuộc thi lớp 10, tạm thời chuyển đến Tô Thành học cấp 3 chỉ là một việc ngoài ý muốn trong cuộc đời gặp được Bồ Thần, cũng là một chuyện ngoài ý Bách Thanh được người ta nhờ vả nên đành phải hết lòng vì việc của người khác “Nếu như nghỉ đông cháu không có việc gì thì có thể chuẩn bị, mấy cái đề thi này cháu đã để đó gần nửa năm rồi, tiến vào trạng thái cần chút thời gian.”Thái độ của Tần Dữ ba phải “Nói sau đi ạ.”“Cháu xem tạp chí đi, chú đi thu dọn hành lý để về Bắc Kinh mấy ngày.” Lục Bách Thanh vừa nói vừa đi về phía phòng Dữ ngẩng đầu “Chú ở Bắc Kinh mấy ngày?”Lục Bách Thanh “Tầm ba bốn ngày, chắc chắn sẽ quay lại trước Tết. Quay về xử lý chút chuyện công ty, lại về nhà thăm ông cụ một chút, nếu không ông ấy còn nói chú bất hiếu.”Tần Dữ mỉa mai “Chú có về hay không thì cũng thế. Theo như cái tiêu chuẩn ấy trong nhà chú, chú không nghe theo hôn nhân trong nhà sắp xếp cho chú mà chạy đến Tô Thành làm giáo viên, vậy thì không phải chính là bất hiếu lớn nhất à.”Lục Bách Thanh quay đầu “Lần sau cháu về Bắc Kinh thì đi xem ông cụ nhà chú lên lớp, cố gắng nói móc ông ấy một chút, tốt nhất là chặn cho ông ấy không nói ra được chữ nào.”Tần Dữ “...”Lục Bách Thanh đi vào phòng Dữ đặt nước soda xuống rồi xem tạp chí, tuần san năm ngoái năm nay đều được chồng chất trên bàn xem hiểu nội dung tạp chí, chỉ là xem rất chậm, có một nửa thời gian là đang thất chiều, Tần Dữ và Lục Bách Thanh đi siêu thị mua sắm đồ Tết, anh không hứng thú với việc đi dạo siêu thị, thế nhưng Lục Bách Thanh cứ phải để anh cuối năm, mấy ngày trong siêu thị người đông nghìn nghịt, đồ đạc giống như không cần tiền để mua Bách Thanh đến khu đồ sống lấy chút thức ăn, anh ấy nói với Tần Dữ “Cháu muốn ăn gì thì tự chọn.”Tần Dữ hỏi anh ấy “Món gì chú cũng biết làm?”Lục Bách Thanh “Không phải món quá phức tạp thì chắc là biết.”Tôm om dầu không được tính là phức tạp nhỉ?Tần Dữ lấy hai hộp tôm rồi bỏ vào trong xe Tần Dữ đi học ở Bắc Kinh, Lục Bách Thanh có thời gian thì sẽ dẫn anh ra ngoài ăn cơm, Lục Bách Thanh không nhớ rõ Tần Dữ thích ăn gì, có điều Tần Dữ không thích ăn gì thì anh ấy khắc sâu ấn ấy nhìn về phía Tần Dữ, thấy khó hiểu “Không phải là cháu không ăn cá và tôm sao?”Tần Dữ “Không phải trước kia chú thấy rất phiền việc giảng bài cho người ta sao?”Người thấy giảng bài cho người ta là phiền nhất kết quả lại thành giáo ai tiếp tục chủ đề này. Hai người đi dạo về phía khu đồ ăn tại Tần Dữ cơ bản không ăn đồ ăn vặt “Chú mua đồ chú ăn đi, mua cho cháu chút đồ uống là được.”Cánh tay của Lục Bách Thanh bị người ta đụng một cái, siêu thị nhiều người, anh ấy tưởng là ai đó không cẩn thận đụng phải nên không quay đầu nhìn, đưa tay lấy đồ uống từ trên kệ giây sau, cánh tay lại bị người ta lung này Lục Bách Thanh mới quay đầu, không nghĩ tới là Bồ Thần và Bồ Vạn Lý, anh ấy cười cười “Hai người cũng tới đi dạo siêu thị?”Bồ Thần cười gật Bách Thanh và Bồ Vạn Lý trò chuyện, Tần Dữ đứng bên cạnh Bồ Thần, khóe mắt nhìn cô, hẳn là cô rất thích màu trắng, lần trước đến khu trò chơi điện tử cô cũng mặc áo lông màu trắng, có điều kiểu dáng của chiếc ngày hôm nay không nhóm nhỏ bốn người có tin nhắn, Triệu Thù gửi mấy tấm hình cô ấy và Bành Tĩnh Dương ăn cơm, là một nhà hàng mở vào năm ngoái, đồ ăn không tệ, cô ấy chụp mấy món gửi vào nhóm đề Dư hỏi Bồ Thần “Không phải buổi sáng cậu đi thư viện với bọn họ sao, sao không đi ăn cùng với các cậu ấy?”Bồ Thần [Sau khi Bành Tĩnh Dương giảng bài cho tớ xong thì tớ về trước.]Tần Dữ nhìn hình ảnh Triệu Thù gửi vào trong nhóm, nói với cô “Có tôm om dầu cậu thích ăn.”Bồ Thần kinh ngạc, không nghĩ tới anh lại nhớ được sở thích của Tần Dữ ngước mắt nhìn cô, ánh mắt khó mà tin nổi của cô nhìn thẳng vào anh, bị anh tóm được, Bồ Thần lúng túng vội cúi đầu nhìn điện thoại, che giấu sự bối rối [Tớ cũng nghe nói tôm của nhà hàng này ngon, sau này có cơ hội sẽ đi ăn.]Tần Dữ gật đầu rồi hỏi cô “Cậu làm được bao nhiêu bài tập nghỉ đông rồi?”Bồ Thần [Không nhiều, hai tờ đề tiếng Anh kia của cậu tớ vẫn chưa làm. Có phải cậu rất gấp không?]Lục Bách Thanh ở bên cạnh, Tần Dữ gõ chữ trả lời cô [Không vội, khai giảng cậu làm xong đưa cho tớ là được. Cậu làm bài tập thay tớ, tớ mời cậu ăn cơm nhé.]Tần Dữ quyết định thời gian với cô [Ngày nào cậu rảnh? Ngày mai hay là ngày kia?] Đi nhà hàng mà hôm nay Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù thích tôm om dầu ở đó, vậy thì anh đưa cô đi.
Chương 11 Khiến cô vui là chuyện anh có thể làm chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn rồi trên đường đến trung tâm thương mại Bành Tĩnh Dương thử ngẫm nghĩ, suy đoán vì sao Tần Dữ gọi hai nữ sinh này đến, kết hợp với lần trước Tần Dữ ăn tôm trong khay cơm của Bồ Thần, mỗi lần đến nhà ăn chỉ cần nhìn thấy Bồ Thần thì Tần Dữ sẽ luôn gọi Bồ Thần đến ngồi cùng bàn với bọn họ, còn không ngại phiền phức giải đề Toán cho Bồ Thần, mặc dù đều mượn danh nghĩa của có lý do nghi ngờ, dường như Tần Dữ có cảm tình với Bồ rằng bản thân cậu cùng bị cái ý nghĩ vớ vẩn này làm cho hoảng sợ, nhưng trước nay cậu luôn tin tưởng vào trực giác của bản anh em tốt đã vắt hết óc ra để hẹn cô gái mình thích ra ngoài chơi, về việc trợ giúp tất nhiên cậu sẽ không chối Tĩnh Dương vì tạo cơ hội ở chung riêng cho Tần Dữ và Bồ Thần, cậu không tính toán hiềm khích trước đây, nói với Triệu Thù “Đi thôi, tìm một trò chơi chúng ta đấu đơn.”Về phương diện học tập, Triệu Thù không thắng nổi Bành Tĩnh Dương, nhưng nếu nói đến chơi thì cô ấy không thua bất kỳ ai, “Đấu đơn thì đấu đơn, đừng để đến lúc đó thua rồi cậu lại lén lau nước mắt.”Ba từ cuối cô ấy nói nhỏ, chỉ có Bành Tĩnh Dương nghe bên đấu chọi gay gắt, không ai vừa mắt chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn xem thường đối phương, hai người đi đến quầy phục vụ đổi Dữ cùng Bồ Thần còn ở nguyên chỗ cũ, mắt thấy Bành Tĩnh Dương cùng Triệu Thù đi rồi, anh lại không thể kéo Bành Tĩnh Dương trở về, anh nhìn Bồ Thần, không biết có phải cô rất đau lòng Thần nhìn thấy nhiều máy gắp thú bông như vậy, đang chìm trong khiếp sợ chưa hoàn hồn lại được, thậm chí Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù rời đi từ lúc nào cô cũng không chú lặng lẽ đếm trong lòng, các loại lớn nhỏ cộng lại phải đến 55 máy, bày thành hai hàng lớn, rất đồ sộ. “Muốn chơi gì? Tớ chơi với cậu.” Giọng điệu Tần Dữ ấm áp hơn buổi sáng rất Thần lắc đầu, cô không phải trẻ con, không cần lúc nào cũng có người bên cạnh, rất nhiều lúc cô không muốn giao tiếp với người khác chính là sợ mang đến phiền phức cho họ, lâu dài khiến người ta chán ghét.[Tớ muốn gắp thú bông, cậu đi chơi trò mình thích đi. Đợi tớ gắp được rồi, tớ đi tìm cậu.] Vốn muốn gõ chữ “tìm cậu” nhưng không biết có phải chột dạ không, cô đổi thành “tìm các cậu”.Tần Dữ thuận theo cô, anh đi đổi xu và đã nạp không ít tiền, dự định cho Bồ Thần một chút nhưng Bồ Thần không cần, khăng khăng tự mình đi mua xu, anh đành mặc Thần nhìn bảng giá, nạp tiền càng nhiều càng có lợi. Ban nãy cô nhìn thấy Tần Dữ đã nạp 2000 tệ ở trong thẻ hội viên, Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù cũng làm thẻ hội viên, nạp không ít tiền nghe nói nhà Bành Tĩnh Dương và nhà Triệu Thù đều kinh doanh, ở khu biệt thự, nhà Tần Dữ thì càng không cần phải nói, chỉ riêng chiếc xe kia là số tiền rất nhiều người cả đời không kiếm không thể so với bọn họ điều đã ra ngoài chơi, không thể làm mất hứng của bọn họ, cô đổi 100 Thần cầm cái giỏ nhỏ, hơn 100 tệ chẳng đến nửa giỏ, cô không có hứng thú với game, trực tiếp đến máy gắp thú là lần đầu tiên cô chơi trò này, ban đầu chưa thể mò ra được quy luật, gắp mãi không xong một máy, mắt thấy xu trong giỏ càng lúc càng ít, cô còn chưa gắp được con cùng lúc chỉ còn hơn 20 xu, hai tay cô vẫn trống trơn như Thần đứng ở trước mặt máy gắp thú bông mình thích, an ủi bản thân, một con thú bông mà thôi, cho dù mua ở trên mạng cũng không đắt này trong lòng tựa như có một âm thanh khác đang nói, mua được không giống gắp được, gắp được có cảm giác thành tựu biết bao nói với chính mình, lại gắp tiếp ba lần cuối, thật sự không gắp được thì bỏ may cuối cùng cũng giá lâm, cô gắp được con thú bông mình yêu thích trong thời tăng thêm hứng khởi, cô lại di chuyển đến trước một máy gắp thú bông, phát hiện thú bông trong máy này cũng có con cô Bồ Thần không biết là, cái máy này hai phút trước vừa mới bị người khác gắp được, trong thời gian ngắn căn bản không gắp được thấy xu trong giỏ càng ngày càng ít, sắp nghèo rớt mùng tơi điện thoại của cô còn gần 1000 tệ, nhưng cô không nỡ nạp thêm này còn chưa được nửa tiếng, 100 tệ sắp bị bay sạch rồi, bố bận rộn một ngày mệt mỏi một ngày có khi cũng không kiếm được mấy trăm tệ, 100 tệ này còn không biết bố phải sửa bao nhiêu chiếc xe mới kiếm năm nay trong nhà dư dả không ít, từ khi cô của cô đi làm, mỗi năm đều gửi cho bố mấy vạn tệ, nhưng bố không động vào một phần nào, toàn bộ đều gửi ngân hàng, bố nói ông không có bản lĩnh gì tích góp của hồi môn cho cô của cô, số tiền này sau này giữ lại cho cô của cô lúc kết hôn mua đồ mình Thần nhìn thử xu trong giỏ, quyết định không gắp thú bông nữa, nếu như đã dùng hết xu rồi, cô nhàn rỗi không có chuyện gì làm, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của ba người ngoài chơi không thể quá keo kiệt, đây là câu nói trước khi ra ngoài bố liên tục dặn dò cô, bảo cô đừng không nỡ tiêu cùng Bồ Thần vẫn từ bỏ gắp thú bông, cô giữ trong giỏ nhỏ có xu từ đầu đến cuối, như vậy lát sau có gặp ba người bọn họ, cô mới không xấu ngồi trước mặt một trò chơi nhỏ, nhìn trên hình ảnh không ngừng thay đổi trên màn hình, làm bộ đang nghiên cứu xem chơi như thế nào, nhưng từ đầu đến cuối không bỏ xu vào nửa tiếng này tất cả mọi động tác và biểu cảm của cô đều ở trong tầm mắt Tần đó cô dừng trước máy gắp thú bông thời gian lâu như vậy, lúc đầu ngón tay nắm chặt xu do dự có nên tiếp tục bỏ xèng không, anh đều không đành lòng hối hận đã dẫn cô đến đây, hẳn nên dẫn cô đến chơi ở một nơi không cần tiêu tiền. Nhà cô chỉ có nguồn thu duy nhất ở việc bố cô sửa xe, cô hiểu chuyện như vậy, tất nhiên sẽ không vung tay quá kể là anh và Bành Tình Dương hay là Triệu Thù, bọn họ đã có thói quen tiêu tiền như Dữ đứng dậy, đi đến trước mắt gắp thú bông bên biết một mẹo nhỏ của máy gắp thú bông, thật ra cũng không hẳn là bí quyết gì, chính là cứ đứng ở đấy gắp mãi đến khi gắp được mới thôi, mỗi máy đều thiết lập một xác suất, gắp không ngừng kiểu gì cũng tiếng qua đi, anh gắp được năm khu trò chơi điện tử có túi đựng chuyên dùng đựng thú bông, có thể đeo trên vai, anh yêu cầu hai cái túi, dự định tất cả thú bông đẹp đều gắp một Thần ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng hình cao cao, anh cũng thích thú bông?Bành Tĩnh Dương cùng Triệu Thù đi tới, cậu vừa mới thi đấu với Triệu Thù, bị Triệu Thù đánh cho tơi bời hoa lá, qua đây hít thở chút không khí, thuận tiện nhìn xem Tần Dữ và Bồ Thần tiến triển được thế nào rồi.“Móa, cậu lợi hại như vậy hả!” Triệu Thù nhấc cái túi kia nhìn thử, đã gắp được 6 con rồi. “Thành thật khai báo đi, có phải có bạn gái ở Bắc Kinh không?” Ngoại trừ gắp thú bông cho nữ sinh mình thích ra, sẽ không có nguyên nhân thứ Bồ Thần đi tới thì nghe được những lời này của Triệu Dữ chuyên tâm gắp thú bông, mãi mới nói “Có.”Trong lòng Bồ Thần chợt giật mình, không thể nói rõ là cảm giác gì. Nhưng ngẫm lại, anh có bạn gái cũng không có gì kỳ lạ, trông đẹp trai như vậy, không có hình như mới không bình chừng dừng lại không đến ba giây, Tần Dữ xác định xong ấn phím, quay đầu nói với Triệu Thù “Mấy người.”Có mấy người bạn điệu này của anh, lại khiến người ta cảm thấy như đang giấu đầu hở cuộc là có hay không có, Bồ Thần không chắc chắn.“Lại gắp được một con!” Triệu Thù kinh ngạc hô Dữ nhét thú bông bắt được vào trong túi, tiếp tục đi đến trước máy gắp thú bông tiếp theo, anh lấy ra thẻ hội viên đưa cho Bành Tĩnh Dương “Không biết lần sau đến là khi nào, các cậu tiêu sạch xu trong này đi, để bên trong cũng lãng phí.”Bành Tĩnh Dương cùng Tần Dữ xưa nay không khách khí với nhau, đến bây giờ Tần Dữ cũng chưa làm thẻ học sinh, hai người đều dùng Thù thì càng không khách khí, cô quyết định giữ lại xu trong thẻ đến nghỉ đông chơi, “Cảm ơn ông chủ Tần đã mời khách. Thần Thần, đi thôi, chúng ta đi đổi xu.”Bồ Thần ngại không muốn lấy quá nhiều, tình huống của cô không giống Triệu Thù, bản thân không có tiềm lực kinh tế kia để đáp lễ, vô hình trung đã mất đi sức mạnh có thể chơi thoải mái khi người khác mời cầm tượng trưng một chút, toàn dùng để gắp búp họ chơi đến 7 giờ tối, Tần Dữ gắp được tổng cộng 35 con, chia ra đựng ở hai Bồ Thần chơi cả buổi chiều chỉ gắp được hai con, cô đã rất thỏa đêm dần dày đặc, bọn họ tách ra ở dưới lầu trung tâm thương Triệu Thù đến đón cô ấy, Bành Tĩnh Dương là hàng xóm của cô ấy nên đi nhờ Thần vẫn luôn nhìn bóng dáng Triệu Thù và Bành Tĩnh Dương rời đi, trong lòng lại nghĩ Triệu Thù không đi cùng cô, đến lúc đó trong xe chỉ có cô và Tần Dữ, sợ là sẽ rất xấu Dữ lại như có điều suy nghĩ nhìn qua Bồ đường về nhà, ngồi ghế sau cùng Bồ Thần chính là hai túi thú bông, thỉnh thoảng cô ngó một Thù không ở đây, trong xe cực kỳ tĩnh động trong túi Bồ Thần rung lên, Tần Dữ gửi tin nhắn cho cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh hơi vùi trong ghế phụ lái, bị lưng ghế che mất, cô chỉ nhìn thấy bờ vai của thể là tài xế ở trong xe, anh không tiện nói chuyện trực tiếp.[Ngày mai muốn đi đâu chơi?] Anh Thần không hề nghĩ ngợi từ chối anh [Ngày mai tớ phải đến nhà họ hàng, không có thời gian.] Cô không đi đâu hết, chỉ là không muốn anh chiêu đãi nhiều lẽ anh thật sự có bạn có một điều, gia đình ba người bọn họ điều kiện tốt, đi chỗ nào chơi cũng tùy tiện tiêu tiền, cô không có điều kiện mỗi ngày đều ra ngoài chơi như Dữ [Hôm nay khiến cậu mất hứng, sau này lại dẫn cậu đến chỗ khác.]Bồ Thần sợ bị Tần Dữ nhìn ra tâm sự, vội vàng giải thích [Không có đâu, tớ chơi rất vui, cảm ơn cậu.]Tần Dữ muốn nói, sự mất mát của cậu đều viết hết trên mặt rồi, chỉ là bản thân cậu chưa phát hiện mà thôi. Sớm biết cả buổi chiều Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù như hình với bóng, anh không nên gọi Triệu điều Triệu Thù là cô gái xinh đẹp lại cởi mở như vậy, cho dù Bành Tĩnh Dương thích cô ấy, anh cũng không cảm thấy kỳ tô dừng ở đầu ngõ, bên trong đường hẹp, không tiện quay đầu, Tần Dữ không để lái xe đi vào, anh tháo dây an toàn, đẩy cửa Thần ôm hai con thú bông xuống Dữ đi đến cửa sau ô tô, mở cửa xe, cầm hai túi thú bông mặt Bồ Thần kinh Dữ vòng qua bên cạnh cô, “Đi thôi, đưa cậu về.”Bồ Thần [Không cần, bố tớ còn ở trong tiệm.] Đoạn đường có mấy chục mét, trên đường còn có người đi lại, lúc này mới vừa qua 7 giờ tối, thật sự không cần Dữ vác hai túi thú bông, trực tiếp đi về phía Thần sải bước đuổi theo anh, [Mấy con thú bông này sao cậu không để trên xe?]Tần Dữ quay đầu nhìn cô, nói “Tặng cho cậu, đặt trên xe thì còn đưa thế nào nữa.”Bồ Thần vẫn nhớ câu nói có bạn gái của anh ở khu trò chơi điện tử, cô từ chối [Cảm ơn cậu, tớ có thú bông rồi, cậu tặng bạn gái mình đi.]Tần Dữ “Tớ còn chưa yêu đương bao giờ, lấy đâu ra bạn gái?” Anh kịp phản ứng lại vì sao Bồ Thần bảo anh tặng bạn gái, giải thích “Nếu không nói như vậy, Triệu Thù cũng không tin, lại muốn ép hỏi.” Nói không chừng Triệu Thù sẽ còn giành thú bông anh gắp nói anh không có bạn gái, Bồ Thần đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, bước chân không khỏi nhẹ nhàng, sự rầu rĩ không vui cả tối lập tức không thấy tăm trước chính là tiệm sửa xe, đèn bên trong vẫn Dữ dừng chân, đứng mặt đối mặt với Bồ Thần, anh đưa hai túi thú bông cho cô “Tớ không có hứng thú với đồ chơi có lông, gắp thú bông chỉ là thỏa mãn ham muốn sảng khoái thôi, cầm về cũng bị mẹ ném đi, mẹ tớ không thích trong nhà bày những thứ này, giúp tớ thu nhận chúng đi.”Đón ánh đèn đường chiếu sáng, anh không tìm thấy bất kỳ sự không vui nào trong mắt Bồ Thần, sự mất mát trên mặt cô trước đó đã bị quét sạch, khóe mắt cũng có ý ra thú bông có thể chữa hết mọi sự không vui của Tĩnh Dương không thích cô, anh không có cách nào cả, cũng không giúp được khiến cô vui vẻ, anh vẫn có thể làm được. Về sau anh sẽ thường xuyên dẫn cô đi gắp thú bông, nghe nói cứ qua một khoảng thời gian máy gắp thú bông sẽ được thay mới bên trong, không bao giờ gắp có thể gắp cùng cô mãi mãi.
thế giới tĩnh lặng và anh